Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta – Chương 6

Ngủ không được nên lôi truyện ra mần =)), hông biết giờ này có ai còn thức hông… 

 ____________________________________________

Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta

 

Chương 6 – Con tên Minh Diệm

Dịch: Mã Tộc

Xin đừng đem bài này đi đăng ở bất cứ nơi đâu khi chưa được sự đồng ý của người dịch. Xin vào đọc Sơn Trang Quy, cám ơn!

 

Tô Tiểu Thiến tay phải chống cằm, im lặng nhìn đứa trẻ đang ngồi ở trong lòng, nó lúc này đang ôm bình sữa uống.

 

“Phù phù, mệt chết đi được, ăn cơm kiểu này thật sự mệt quá” Đứa trẻ sau khi ăn no ném bình sữa lên bàn, cười ha ha nằm trong lòng của cô.

 

Cái màn này mà để người bên ngoài nhìn thấy được, thế nào cũng sẽ bị doạ cho phát điên mất, cái bộ dáng này thật sự rất giống ma nha! Còn nhỏ xíu như vậy mà đã biết nói rồi!

 

“Tiểu quỷ, con có phải đã lâu rồi không có được ăn cơm?” Tô Tiểu Thiến hỏi một câu không có đầu óc.

 

Đứa trẻ nghe xong câu hỏi như vậy vô cùng bất mãn, “Con không phải tên là đứa trẻ, con tên là Minh Diệm (1)

 

“Minh Diệm?” Tô Tiểu Thiến lẩm bẩm đọc lại một lần nữa, cái tên này nghe rất có khí phách nha.

 

Minh Diệm nhìn thấy cô lại ngây ngốc, bèn nhịn không được vươn tay nhéo cánh tay cô, đồng thời còn ném cho cô một cái nhìn khinh thường.

 

“Ui da, đau quá, mẹ… mẹ đang suy nghĩ mà” Tô Tiểu Thiến vội vàng nói dối, cái tên tiểu quỷ này lại đám nhéo cô, thật là quá đáng mà.

 

“Bỏ đi, mẹ đừng nghĩ nữa, mẹ đã hít phải hương hoa Bỉ Ngạn (2) của Cửu Âm (= Âm Giới), cho nên mẹ sẽ không nhớ được điều gì đâu, trừ khi…”

 

“Trừ khi cái gì?” Tô Tiểu Thiến hỏi một câu không có đầu óc, lúc này cô đã quên rằng việc này với cô hình như chả có liên quan gì cả.

 

“Trừ khi mẹ hoàn thành nhiệm vụ trở về Minh Giới, mẹ mới có lại ký ức lúc trước, nhưng mà, vẫn còn có một khả năng, trừ khi có một sự việc, có thể khiến cho mẹ phá bỏ hết tất cả chướng ngại, dù cho có thịt nát xương tan…”

 

“Rồi sau đó?” Tô Tiểu Thiến hoàn toàn bị hấp dẫn, nhịn không được một lần nữa truy hỏi.

 

“Sau đó, linh lực cùng với ký ức của mẹ sẽ phá vỡ phong ấn của hoa Bỉ Ngạn, quay trở lại người mẹ” Minh Diệm nghiêm túc kể ra.

 

Muốn cô bằng lòng thịt nát xương tan? Mơ đi, bạn trai cô phản bội, cô còn chưa từng nghĩ đến cái chết, đừng nói chi là người khác.

 

Minh Diệm tất nhiên cũng nhìn ra cách nghĩ của cô, không nhịn được nói: “Mẹ à, mẹ chính là kiểu người không có lương tâm, chỉ sợ bảo mẹ cắt một đường nhỏ trên ngón tay còn khó hơn việc lên trời nữa?”

 

Tô Tiểu Thiến thấy nó nói như vậy, liền xấu hổ đỏ mặt, không sai, cô tuy là tham sống sợ chết, nhưng mà lại thích ríu ra ríu rít, có thể do tim của cô vô cùng tốt, cho nên bị bạn trai phản bội chỉ cần một thùng bia thì có thể dẹp hắn qua một bên, nói thật thì, vẫn chưa thật sự có người làm cho cô phải đánh đổi hết tất cả!

 

Minh Diệm nhìn khuôn mặt cô hiện ra rõ ràng chính là, “Ý, con làm sao biết hay vậy?”, bó tay lắc đầu.

 

“Mẹ à, con buồn ngủ rồi, đi ngủ thôi” Minh Diệm quyết định trước hết nghỉ ngơi cho tốt cái đã, đột nhiên đến nhân gian đồng thời còn ở trong thân thể một đứa trẻ, nó là đang phải chịu tội mà.

 

Tô Tiểu Thiến gật đầu, ẵm nó trở lại phòng ngủ, đồng thời kéo mền đắp cho nó, sau đó cô cũng nằm xuống bên cạnh ngủ, tuy rằng có chút sợ hãi, nhưng dù sao cũng không thể bỏ mặc một đứa trẻ ngủ một mình được?

 

Minh Diệm cảm động mỉm cười, vừa nghĩ muốn thể nghiệm tình mẫu tử đã mất đi từ lâu, ai ngờ, Tô Tiểu Thiến đột nhiên xông ra khỏi phòng.

 

Minh Diệm cười khổ một tiếng, người vẫn còn sợ hãi sao?

 

“Minh Diệm, nào mẹ lót cái này cho con” Minh Diệm từ trong thương cảm vẫn còn chưa kịp cảm nhận ấm áp, Tô Tiểu Thiến cười ha ha đi đến, đồng thời trong tay cầm một miếng tả lót lớn.

 

“Ngoan nào, ngộ nhỡ buổi tối con làm bậy ra thì không tốt, cái này thấm hút rất tốt đó, nào, để mẹ giúp con mặc”

 

“Trời ơi, con không muốn, mẹ mang đi đi…” Minh Diệm bắt đầu kháng nghị, nó đã hơn 200 tuổi rồi, lại phải mặc cái thứ đồ chơi đó? Cái này mà truyền xuống Minh Giới há không phải mất mặt sao?

 

“Sao lại không muốn, không muốn cũng phải muốn” Tô Tiểu Thiến hoàn toàn không quan đến đến sự kháng nghị của nó, vẫn là mặc vào cho nó.

 

Đêm nay, Tô Tiểu Thiến ngủ rất ngon, nhưng còn tên nhóc Minh Diệm bên cạnh lại trằn trọc trở mình, cái thứ đồ chơi này thật sự khó chịu quá đi…

 

Hết chương 6

Xem tiếp chương 7

Xem lại chương 5

______________________________________________

Chú thích (của Mã):

(1) Minh Diệm: Hihi giải thích tại sao bạn Tiểu Thiến lại nói cái tên này nghe khí phách ^^

Minh: âm phủ, địa phủ, địa ngục, âm giới, cõi âm… nói chung dính dáng đến cõi dưới.

Diệm: ngọn lửa

=> Minh Diệm dịch nôm na là: ngọn lửa của địa ngục (Oa, nghe oách chưa 8])

 

(2) Hoa Bỉ Ngạn (hay Mạn Châu Sa Hoa – loài hoa chốn Hoàng Tuyền): Bỉ Ngạn nghĩa là phía bên kia, bờ bên kia, còn trong phật giáo thì đây là sự thoát ly khỏi những phiền não của trần thế, tu thành chánh quả.

Hoa Bỉ Ngạn có 3 màu chính: Trắng, đỏ và vàng.

Hoa Bỉ Ngạn màu trắng gọi là Mạn Đà La Hoa (Tên tiếng Phạn: Mandarava)

Hoa Bỉ Ngạn màu đỏ gọi là Mạn Châu Sa Hoa (Tên tiếng Phạn: Manjusaka).

Còn màu vàng không thấy nói.

Hoa được nhắc đến trong truyện này là màu đỏ.

Các tên gọi:

Tên tiếng La Tinh (khoa học): Lycoris Radiata là một loài cây trong gia đình Amaryllis, Amaryllidaceae.

Tên tiếng Anh: Stonegarlic.

Tên tiếng Trung: hoa Bỉ Ngạn, Mạn Châu Sa Hoa, Hồng Hoa Thạch Toán, Thạch Toán, hoa Long Trảo, Vô Nghĩa Thảo, San Ô Độc, hoa U Linh, hoa Địa Ngục, hoa Tử Nhân, hoa Vong Xuyên…

Tên tiếng Nhật: Higan Bana, Shibito Bana, Yuurei Bana, Manjushage, Sutego Bana, Kamisori Bana, Tengai Bana, Jigoku Bana…

Tên khác: Red Spider Lily (nhện đỏ Lily), Spider Lily, Naked Lily, Cluster Amaryllis, Shorttube Lycoris.

Ý nghĩa – Tượng trưng:

Nhật Bản: Hồi ức đau thương

Triều Tiên: Nhung nhớ về nhau

Trung Quốc: Ưu mỹ thuần khiết.

Còn có ý nghĩa là “phân ly, đau khổ, không may mắn, vẻ đẹp của cái chết”, nhưng nhiều người hiểu ý nghĩa hoa là “hồi ức đau thương”.

Xuất xứ:

Hoa Bỉ Ngạn ban đầu được tìm thấy ở Trung Quốc. Nó cũng được tìm thấy ở Nhật Bản. Ở Hoa Kỳ các Lycoris radiata phát triển ở Bắc Carolina , Texas , và nhiều tiểu bang phía Nam khác. 

Loài cây này được trông thấy ở Hoa kỳ lần đầu tiên năm 1854. Đó là khi Hoa Kỳ mở cửa giao lưu buôn bán với Nhật Bản. Thuyền trưởng William Roberts trong một lần trở lại Hoa kỳ đã mang theo loài Lycoris radiata này từ Nhật. Ông mang theo 3 cây, và những cây này được trồng và chăm sóc bởi cô cháu gái. Sau một thời gian chăm sóc và cô thấy rằng loài cây này không nở hoa cho đến khi sau một cơn mưa đầu mùa của mùa thu.

Truyền thuyết về hoa Bỉ Ngạn:

Tương truyền loài hoa này nở nơi Hoàng Tuyền, đa số người đều nhận định rằng hoa Bỉ Ngạn nở bên cạnh hồ Vong Xuyên ở âm giới. Hoa có màu đỏ rực rỡ như máu, phủ đầy trên con đường thông đến địa ngục, mà có hoa thì không có lá, đây cũng là loài hoa duy nhất của âm giới. Theo truyền thuyết hương hoa có ma lực, có thể gợi lại được ký ức lúc còn sống của người chết. Trên con đường Hoàng Tuyền nở rất nhiều loài hoa này, nhìn từ xa giống như một tấm thảm màu đỏ tươi rực rỡ trải dài, màu đỏ đó như là ánh lửa, giống như máu nên bị gọi là “hỏa chiếu chi lộ” (con đường rực lửa), đây cũng là loài hoa duy nhất mọc trên con đường Hoàng Tuyền, và cũng là phong cảnh, là màu sắc duy nhất ở nơi đấy. Khi linh hồn đi qua hồ Vong Xuyên, liền quên hết tất cả những gì khi còn sống, tất cả mọi thứ đều lưu lại nơi bờ bên kia, bước theo sự chỉ dẫn của loài hoa này mà hướng đến địa ngục của u linh.

Một câu chuyện về hoa Bỉ Ngạn:

 

Truyền thuyết nói, rất lâu rất lâu trước đây, ven thành thị nở một dải lớn hoa Bỉ Ngạn – cũng chính là Mạn Châu Sa Hoa. Bảo vệ bên cạnh hoa Bỉ Ngạn là hai yêu tinh, một là hoa yêu tên là Mạn Châu, một là diệp yêu tên là Sa Hoa. Bọn họ đã canh giữ hoa Bỉ Ngạn suốt mấy ngàn năm nhưng trước giờ chưa từng tận mắt nhìn thấy đối phương… Bởi vì lúc hoa nở nhìn không thấy lá, khi có lá lại không thấy hoa. Giữa hoa và lá, cuối cùng cũng không thể gặp nhau, đời đời lầm lỡ. Thế nhưng, bọn họ điên cuồng nhung nhớ đối phương, và bị nỗi đau khổ hành hạ sâu sắc. Cuối cùng có một ngày, bọn họ quyết định làm trái quy định của thần, lén gặp nhau một lần.

Năm đó, sắc đỏ rực rỡ của Mạn Châu Sa Hoa được sắc xanh bắt mắt bao bọc lấy, nở ra đặc biệt yêu diễm xinh đẹp. Thế nhưng vì việc này mà Thần trách tội. Mạn Châu và Sa Hoa bị đánh vào luân hồi, và bị lời nguyền vĩnh viễn không thể ở cùng nhau, đời đời kiếp kiếp ở nhân gian chịu đựng nỗi đau khổ. Kể từ đó về sau, Mạn Châu Sa Hoa chỉ nở trên con đường Hoàng Tuyền, hoa có hình dạng như những cánh tay hướng về thiên đường để cầu khẩn, mỗi khi Mạn Châu và Sa Hoa luân hồi chuyển thế, trên con đường Hoàng Tuyền ngửi thấy mùi hương của hoa Bỉ Ngạn thì có thể nhớ lại bản thân ở kiếp trước, sau đó thề không bao giờ chia lìa nữa nhưng vẫn lần nữa bị lời nguyền kéo vào vòng luân hồi.

Hoa Bỉ Ngạn trong quan điểm nhà Phật:

Trong kinh Phật thường thấy xuất hiện nhiều tên hoa trong thời thuyết pháp của Phật như: Mưa hoa Mạn Đà La, hoa Mạn Thù Sa, hoa Ma-ha Mạn Đà La, hoa Ma-ha Mạn Thù Sa. Thông thường mọi người đều biết hoa Mạn Đà La là một loại hoa trà, rất hiếm người biết nó là hoa Mạn Thù Sa, hoặc là hoa Mạn Châu Sa. 

Chúng ta đều biết rõ con người sau khi chết, sẽ không còn chấp trước. Nhưng chúng ta không thể vì điều này mà cam chịu thụt lùi, cho rằng làm người dù sao đi nữa thì cũng phải trở về, thích sống như thế nào thì cứ sống như thế đó, điều này không được, đây gọi là “chấp không”. 

Trong kinh Phật nói, thân người khó được. Đời sống của người thế tục cho dù không có ý nghĩa, nhưng suốt cuộc đời của một con người trải qua mấy mươi năm lại rất quý. Chúng ta thông qua việc học Phật, thông qua sự nỗ lực tu hành, thông qua phương thức sinh hoạt với thế tục, thì cuộc sống có ý nghĩa khác, đó chính là thành Phật. Có người nói, Phật cũng là người. Đúng, Phật cũng là người, nhưng lại là Người đã giác ngộ. Cho nên trong sách kinh nói, chúng sinh là Phật chưa giác ngộ, Phật là chúng sinh đã giác ngộ. Không nên cho rằng sau khi thành Phật, ngồi trên tòa sen trong Đại Hùng Bảo Điện, khói hương nghi ngút, được muôn người bái lạy. Như thế có đúng không? Sau khi Đức Thích Ca thành Phật, qua 49 năm đi trong mưa gió thuyết pháp độ sinh, với chiếc bình bát du hóa suốt cả đời. Vậy thì sau khi thành Phật, người vẫn là người thôi, nhưng trạng thái tâm lý của họ đã phát sinh sự thay đổi căn bản, họ đã trở thành người thanh tịnh sáng suốt, không còn sự trói buộc nào, bừng bừng sức sống.

Tóm lại Tâm Kinh Bát Nhã đã kết thúc loài hoa Mạn Thù Sa: Sắc chẳng khác không, không chẳng khác sắc, nhưng sắc tức là không, không tức là sắc, thọ, tưởng , hành thức cũng lại như thế.

 (Tham khảo từ nguồn: cyclamen1994.wordpress.com và blog Hoamaitrang)

                                                                       

26 thoughts on “Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta – Chương 6

  1. Ồ mố, kết em Minh Diệm quá, bỉm nữa =]]
    ờ mà Mã ơi, Bỉ Ngạn hoa là Mạn Châu Sa Hoa chứ nhề, nàng ghi Mạ kìa 😕 Tên truyện của Thương Nguyệt mà, ta kết chị ấy nhắm ^0^

  2. Trừi! Nàng lại thấy 1 chương ít quá nên chú thích gấp đôi lun á hả? Hừ……lần sau phát huy nhá! Mừ con tên Minh Diệm -> Daddy là Minh Đạo lun hả? Há há! Em này được mami đóng bỉm cho, sướng quá còn jề? Càng ngày càng tò mò thân thế của chị! 2 anh chị 1 tên ngốc thật, 1 tên giả ngốc, lại có ‘pé’ dzai ‘phong độ’ dư lày….nhà này toàn kẻ ‘nguy hiểm’!!!

    • *Sờ cằm* sao hông phải là Minh Vương ta =))
      Cái chú thích dài ta cũng hông mún, định sơ lược thôi nhưng thấy nó hay quá bên bê nguyên vô lun 8]
      Đúng, nhà này toàn kẻ nguy hiểm, chớ dại đụng vào…

  3. Ặk, đọc cái đoạn ‘người k có lương tâm’, cắt vết nhỏ vào ngón tay mà k dám! Ta nói thật chớ cứ tưởng tượng cái dao với cái thớt vs ngón tay mềnh…….iu iu iu, ta toát hết mồ hôi ròu, mềnh k dám có lương tâm đâu! Hix, câu này thể hiện chút tính ng của bà chị, còn cậu nhóc thật…..dzô đối!!

  4. mấy ngày không lên net được, hôm nay mới lóp ngóp mò được tới cửa nhà nàng!!! he he ,mò lên thấy nàng đã post được thêm mấy chương mừng quá cỡ. tiếp tục đọc chương sau đây, cám ơn nàng nhiều lắm lắm luôn đó

  5. Pingback: [Tin Đặc Biệt] Khẩn cấp….Khẩn Cấp….! « Nguyệt Ảnh Băng Lâu

Gửi phản hồi cho phisopher Hủy trả lời