Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta – Chương 2

Hô hô, định tối mới post nhưng nghĩ lại post luôn.

_____________________________

Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta

Chương 2 – Trướng bụng?

Dịch: Mã Tộc

 

Hôm nay trong nhà thật là kỳ lạ, tại sao trên cửa, trên xà nhà đều treo vải trắng và không khí đầy vẻ thương cảm, tại sao người thân của cô trên đầu đều đeo một dải băng trắng, tại sao cô lại phải mặc quần áo màu trắng?

“Đến đây Tiểu Thiến, đến bên cạnh mẹ nào” Bỗng nhiên, một người phụ nữ xinh đẹp giơ đôi tay về phía đứa bé gái gọi.

Tô Tiểu Thiến ngậm bình sữa lảo đảo đi về phía trước mặt người phụ nữ xinh đẹp, “Ngoan, hôm nay là lễ 7 ngày (1) (nguyên văn là thủ thất) của chú, con đừng chạy lung tung, mẹ dẫn con đi ăn cơm nha.”

Trên bàn cơm, thần sắc của mỗi một người đều vô cùng nặng nề, bọn họ đều rất đau lòng, Tô Quân mới 25 tuổi, người thanh niên này vì cứu người mà đánh đổi đi sinh mạng quý giá… anh vẫn còn trẻ như vậy, trẻ như vậy…

Nhưng mà Tiểu Thiến hãy còn nhỏ tự nhiên sẽ không hiểu việc này là sao chỉ là… chỉ là người chú ở trong tấm hình, tại sao lại đứng bên cạnh ba, còn nữa, tại sao lại không vui một chút nào?

“Tiểu Thiến, tay của con chỉ cái gì vậy? Muốn ăn món gì phải không?” Mẹ Tô cúi đầu hỏi.

Tô Tiểu Thiến lắc đầu, nói với giọng trẻ con giống như tiếng chuông ngân: “Chú, chú đứng bên cạnh ba đó, nhưng mà… nhưng mà tại sao chú lại không cười?” Trong ấn tượng của cô bé thì người chú rất thích cười với cô!

Họ hàng thân thích nghe xong mồ hôi đều túa ra hết, thần sắc của mỗi người càng thêm trầm trọng, người ta đều nói, trẻ con có thiên nhãn, không chừng Tiểu Thiến nhìn thấy được cái gì đó? Mọi người đều kinh sợ.

“A… chú, chú đừng đi mà, chú không cùng chơi với Tiểu Thiến nữa sao?” Trên bàn cơm không một ai nói chuyện, bao gồm mẹ Tô của Tô Tiểu Thiến lúc này cũng toàn thân run rẩy, vậy mà, chỉ có Tô Tiểu Thiến 5 tuổi căn bản không để ý đến lời nói của cô bé khiến cho họ hàng thân thích kinh hoàng khiếp sợ.

“Hu hu, sau này Tiểu Thiến sẽ ngoan ngoãn… chú đừng có đi, đừng bỏ lại Tiểu Thiến có được không? Tiểu Thiến nghe lời, Tiểu Thiến không quậy phá nữa…” Tiểu Thiến nhìn thấy người chú muốn bỏ đi, đột nhiên khóc thét lên.

Mọi người cũng không dám nói gì, mẹ Tô vội vàng an ủi: “Tiểu Thiến đừng khóc, đừng khóc, ngoan nào”

“Đừng, chú đừng đi… đừng…” Tiểu Thiến vẫn hướng về phía không khí khóc la.

“Ngoan, Tiểu Thiến ngoan, con có đừng doạ mẹ” Mẹ Tô bắt đầu hoảng loạn.

Mấy phút sau, tiếng khóc của Tô Tiểu Thiến càng lúc càng nhỏ dần, ngừng khóc xong, lại ê a chỉ chiếc đùi gà quay đầu lại nói: “Mẹ, con muốn ăn đùi gà”

“Tiểu Thiến à, con… lúc nãy nhìn thấy chú sao?” Ông nội cuối cùng cũng nhịn không được liền hỏi.

Tiểu Thiến gật đầu lia lịa, “Dạ, chú đi rồi… hu hu… chú nói… sau này sẽ không trở lại…” Tiểu Thiến nghĩ đến đây lại đau lòng, sau này sẽ không còn được chú mua đồ chơi cho nữa.

Họ hàng thân thích toàn bộ đều kìm không được rơi nước mắt, đó cũng là lần đầu tiên Tô Tiểu Thiến nhìn thấy được linh dị (2), cũng chính bắt đầu từ sự việc đó, cô luôn gặp phải những sự việc kỳ dị.

*****

“A!” Tô Tiểu Thiến nhịn không được rên một tiếng, nhứt đầu quá, đôi tay xoa xoa huyệt thái dương, nhằm muốn giảm bớt sự khó chịu này.

Cô xoay đầu nhìn về phía đồng hồ cạnh giường, 10 giờ rồi? May mà hôm nay là thứ 7, nếu không thì nhất định đi làm trễ rồi… Ý? Tối hôm qua cô nhớ rõ là ngã trước cửa sổ mà, tại sao bây giờ lại ở trên giường? Tô Tiểu Thiến nghĩ tới nghĩ lui cũng không nhớ ra nỗi.

Lại một lần xoa xoa huyệt thái dương, Tô Tiểu Thiến không muốn tiếp tục nghĩ đến nữa, cô ngồi dậy vươn vai ngáp một cái, sau đó kéo mền ra.

“A…” Một tiếng hét kinh hoàng.

Này.. cái này là sao? Tô Tiểu Thiến bị doạ hết cả hồn, vội vàng bật dậy, cái gì đây? Tại sao bụng của mình lại biến thành giống như quả khí cầu vậy nè? Mà còn… còn động đậy nữa?

“Hu hu, Tô Tiểu Thiến tôi đã tạo ra nghiệt gì vậy, bụng tại sao lại biến thành như vầy?” Tô Tiểu Thiến sờ cái bụng gào khóc thảm thiết.

Hết chương 2

Xem tiếp chương 3

Xem lại chương 1

___________________________________

Chú thích (của Mã):

(1) Lễ bảy ngày hay thủ thất (giải thích chút: thủ là đầu tiên, thất là 7 => 7 ngày đầu tiên ) :Là tập tục trong mai táng của Trung Quốc, dựa theo thời gian mất của người chết, phối hợp cùng thiên can địa chi để tính toán ra ngày và giờ, nhưng theo thói quen mọi người đều cho rằng ‘lễ bảy ngày’ là chỉ ngày thứ 7 mà người chết qua đời. Thông thường đều cho rằng, hồn phách của người chết sẽ trở về nhà vào ‘lễ bảy ngày’, trước khi hồn phách trở về người nhà sẽ chuẩn bị một bữa cơm cho họ, ngoài ra có người còn cho rằng sau khi con người chết đi, hồn phách sẽ vào đúng vào ‘lễ bảy ngày’ cùng ngày mà trở về nhà, người nhà sẽ phải đốt một đồ vật có hình dạng như một cái thang, để cho hồn phách thuận lợi leo lên ‘thang trời’ mà lên trời.

(2) Linh dị: Là tên gọi thống nhất của con người đối với những sự việc hiện tượng chưa thể hiểu rõ. Một hiện tượng nào đó phát sinh, nhưng với kiến thức khoa học hiện nay của chúng ta lại không thể giải thích được hiện tượng đó.

39 thoughts on “Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta – Chương 2

  1. Ồ ồ! Có em bé a! ‘Linh’ thế! Trúng số ‘độc đắc’ ròu! Mừ sao ta lại thấy hơi tội tội tên ng yêu (giờ phải thêm chữ ‘cũ’) nhểy? Ăn vụng bị bắt quả tang phải quỳ xuống cầu xin trong khi chị kia đùng cái mang bầu!! Gặp phải ‘cao thủ’ ròu! Núi cao còn có núi cao hơn!

  2. Cứ lúc nào lên mạng cũng qua nhà nàng!! Giờ thấy….hơi mắc công mứi chả rỗi hơi nên…..báo nàng bít!! *O_O* Aiz, đợi nàng k có việc jề làm mứi để xảy ra hành động dư lày!! Sau chắc tự chọn giờ cố định lên cho….bớt nhung nhớ!!

  3. Ề ề, cái com ở trên nữa kia là ta k có ý jề đâu nha!! Chắc có lẽ…. ta dỗi hơi!…. Lí do ta đưa ra cho cái hành động hờn dỗi kia *hành động chi?* là vì…..tình yêu!! *Mã: lăn đùng ra bất tỉnh nhân sự!*

  4. -Ta hỏi thật các nàng.
    Có ai tin là sẽ có hồn ma ko vậy.
    Ta thì ta thấy nhiều lần rồi, nhưng khi ta học lớp 9 thì không còn thấy nữa.
    Mà nói ra thì ít ai tin.
    Chẳng những ta thấy mà em gái ta cũng thấy , con mèo nhà ta cũng thấy, con nhỏ hàng xóm cũng thấy.
    Tai sao lại có con mèo ở đây, người ta nói mắt mèo có thể thấy được hồn ma, ta nhớ hồi ta học lớp 4 đó là lần đầu tiên ta thấy, vào lúc 4h sáng ta vừa thức chưa mở đèn lớn chỉ có một cái đèn ngủ khá sáng, ta sợ tối mà.(hồi đó ta hôm nào cũng thức lúc 4h sáng để đi uống cà phê sớm với papa) ta thấy một cái bóng trắng bay qua bay lại trước bàn thờ (giường của ta nhìn ra là thấy góc trái của bàn thờ tổ) ta cứ tưởng là ta hoa mắt, ta dụi mắt rồi nhìn lại thì ta thấy con mèo tam thể nằm trong lòng ta bây giờ đang đuổi theo vồ cái bóng trắng. má ơi ta đang nổi da gà đây.
    Kết quả là ta ko dám ra khỏi buồng bật hết 3 cái đèn trong buồng chờ papa vào kêu, từ đó ta khóc lóc van xin mẹ làm cho ta 1 cái cửa để từ cái buồng biến thành cái phòng, và mổi đêm trước 6h sáng ta ko bước ra khỏi phòng (buồng là cái phòng không cửa chỉ ngăn cách một bức màn theo cách gọi cuả quê ta, mẹ thấy ta mới ra ngủ riêng sợ ta lăn xuống sàng nên tối nào củng vén tấm màn lên để ban đêm có ai đi ngang thì ngó vào coi chừng ta một cái)
    Còn về việc em gái ta và con bạn hàng xóm của nó thì là một câu chuyện khác. Với sự chứng kiến của ta. Rồi sau đó thay vì người chị này thay vì bảo vệ em mình thì ta quang vinh túm áo 2 đứa nó rồi đi trước kéo hai đứa theo dính cho bớt sợ.

    • Sau này khi thấy quen rồi thì 2 chị em ta ko sợ nữa , vì họ đâu có làm mấy hành động đáng sợ như phim kinh dị, họ đâu có xõa tóc rũ rượi, đâu có răng nanh, cũng không có máu như người ta nói, họ bình thường mà, cũng không nói chuyện với cái giọng nói nhừa nhựa ghê rợn như người ta đồn, lúc đó ta cũng ko thấy mặt của bọn họ có màu xanh lá cây như phim, sắc mặt bình thường lắm chỉ mất đi huyết sắc thôi, họ chỉ có cái không bình thường là họ ko bước đi mà là họ lướt đi lúc lên cao lúc xuống thấp, cứ như 1 làn khói nhẹ vậy, rất phiêu đãng.
      Họ lướt qua ta như lướt qua người qua đường, ko chào hỏi ko quen biết.

      • Cái việc tin hay không tin tuỳ người bạn ơi, về mình thì mình tin trên thế giới này có một số điều thần bí không thể nào lý giải được.

        Mình cũng có thấy qua, nhưng theo mọi người nói thì có thể do mình mệt quá nên sinh ra ảo giác, nhưng dù thật hay ảo giác cũng sợ thấy mồ, bạn nói đúng sau khi thấy riết thì thành quen, nhưng là đối với những ‘người’ mình ngày nào cũng nhìn kìa, còn nếu đến một nơi khác thấy một ‘người’ hoàn toàn xa lạ thì sợ vẫn hoàn sợ… không biết có phải mình có linh cảm thật không, hễ tới nơi nào mà mình cảm bất thường là y như rằng chỗ đó có, nhiều lúc mình nói đùa với mấy đứa bạn, đứa nào muốn biết nhà có gì không, dẫn tao tới ngủ một đêm, ta kiểm chứng cho… Nhà mình, ngoài mình ra thì anh mình cũng từng thấy mà tầng suất thấy còn nhiều hơn mình, nghe ổng kể lại mà rùn hết cả mình, thế là mỗi lần đi ngang qua chỗ đó dù sợ nhưng vì tò mò vẫn lén liếc xem thử ha ha =))

Bình luận về bài viết này